Cuộc sống du học sinh là cả 1 quá trình trải nghiệm những điều mới mẻ và lạ lẫm, là 1 chuỗi hành trình khám phá những khả năng tiềm ẩn của bản thân. Hãy cùng lắng nghe chia sẻ của cô bạn Quách Thị Kim Hằng – học sinh Amec học kỳ mùa đông 2015, hiện đang theo học tại Khoa Kinh tế trường Dự bị Đại học Frankfurt am Main để xem trong gần 1 năm ở Đức, cô bạn đã trải nghiệm đi làm thêm tại Đức và khám phá bản thân mình như thế nào nhé!
Ôi cuộc đời. Có phải có những lúc mình nghĩ như thế này nó lại thành thế khác. Mà có những thứ nó đến mà mình có thể hoàn toàn từ trước giờ không bao giờ tưởng tượng ra. Hồi ở Việt Nam lúc nào cũng chỉ nghĩ là mình phải đi du học. Có lần nghe đâu người ta bảo ở cái tuổi này phải bay cao bay xa để hình thành cái thế giới quan gì gì đó thế là mình cũng nói với đứa bạn thế mặc dù trong đầu chẳng có khái niệm gì là thế giới quan, mình chỉ biết là mình muốn đi du học tại mình muốn đi chơi, đến một nơi khác, gặp những người khác, nói một ngôn ngữ khác trong cuộc sống hằng ngày, không thực ra là muốn đi du lịch. Hồi ngày xưa bà với mẹ mình đi ra Chùa cúng mấy lần xin cháu Hằng đi du lịch mạnh giỏi, mình buồn cười quá, nhưng chắc đúng thế thật. Có quá nhiều thứ mình không thể tưởng tượng được cho đến khi nó xảy ra. Xa rời cái xe máy ở Việt Nam mà mình có thể 500m cũng dắt cái xe ra và đi, thì giờ ngày ngày đi tàu với bus. Mỗi ngày phải lập trình cái lịch làm việc. Giờ này có tàu có bus này, đến phòng tập gym 2 tiếng, xong lên tàu về thư viện học 4 tiếng. Đến giờ này có tàu phải nhanh nhanh về. Để đến giờ này còn đi làm. Ôi làm gì cũng phải giới hạn giờ giấc. Lúc hồi ở Việt Nam mình ngủ lên ngủ xuống vẫn chưa hết ngày. Sang đây nếu ngày nào mà phải đi học và đi làm thì sẽ có 3 tiếng rảnh, trong 3 tiếng đấy phải tính dọn nhà 30p này, nấu ăn 1 tiếng này, gọi điện về Việt Nam 1 tiếng này, còn lại linh tinh cá nhân này. Ôi đã hết ngày. Đi học thì thôi khỏi nói, mấy cái ai chẳng gặp, như kiểu raò cản ngôn ngữ, gặp nhiều bạn mới bla bla… Mình cũng thế. Đi làm. [Xem thêm: du học Mỹ vừa học vừa làm]
Tại hôm nay mình đi làm nên mình chỉ muốn kể chuyện mình đi làm. Phải đi làm thì mình mới hiểu tại sao người ta lại phát triển được như thế này. Ngày xưa mình làm ở quán Việt, mình chỉ đứng ở quầy làm nước và phụ mấy cái linh tinh trong bếp, mình cũng được dạy mấy cái cơ bản như là lau cốc thế nào. Mình hiểu đi làm 5 tiếng là thực sự 5 tiếng làm việc, nếu mình không làm thì cô chú khác sẽ làm, mà như thế thì mình rất ngại. Tất cả mọi người đều đối xử tốt với mình, và tất cả mọi người đều phải được coi trọng như nhau. Bây giờ đi làm ở quán Ý thì mình vừa làm bồi vừa đứng quầy bar. Đi làm mới thấy trân trọng mấy công việc như thế này. Hồi ở Việt Nam nhìn mấy bạn làm bồi ( chẳng hiểu sao Việt Nam hay gọi bưng bê =))) chẳng hiểu sao có cái nghề gọi là bưng bê ) mình cũng nghĩ bình thường đơn giản, nhưng mà đi làm rồi mới thấy quý trọng nó. Ôi thực sự cái nghề này quá khó với mình. Mình chỉ là bồi phụ thôi, nhưng mình cũng được dạy dao dĩa lớn bé đủ loại thì được bày như thế nào, wtf tại sao mỗi ăn thôi mà mấy loại dao dĩa thìa rồi cốc, mà phải xếp theo thứ tự. Ở Việt Nam mình cũng hay đi nhà hàng, nhưng có lẽ mình chỉ biết ăn. Mình không biết là rót bia kiểu Đức thì phải có nhiều bọt bên trên còn kiểu Anh thì không có bọt. Chỉ là rót bia thôi mà cũng phải học mãi mới rót được nhanh mà lúc thì tràn bọt lúc thì không có bọt, lại phải học cách tạo bọt =)) có mỗi mở chai rượu thôi mà cũng phải gần 1 tuần mới mở nhanh được. Người ta làm Latte Machiato thì nhìn cái cốc của ngừoi ta phân 3 lớp sữa, cà phê, bọt sữa, chẳng hiểu sao mình làm thì cả cái cốc chỉ có màu cà phê sữa =)) thế mà bà vợ Sếp nhìn vẫn khen mình làm tốt, * m làm tốt đấy, t chằng biết làm * rồi mình bê ra thì ông Sếp bảo *thôi m uống đi t làm cốc khác, xấu thế này không bán được *.
Mình không biết là mang đồ thì dù bất kể cái gì như thế nào cũng phải để bên phụ nữ trước, có hàng nghìn tỉ loại rượu nhưng mình cũng phải biết là cái nào phụ nữ hay uống để mà Lady first. Người ta hỏi mình tại sao ở Việt Nam đi ăn đàn ông cứ phải ngồi một mâm rồi nói lớn, trong khi phụ nữ ngồi một chỗ khác và lại phải nhẹ nhàng hơn. Mình chỉ bảo là tại đàn ông hay uống rượu nên hay ngồi với nhau, nói thế thôi nhưng mà mình biết là cái văn hoá xấu này chỉ có Châu Á mới thế, nên mình đã bảo thêm rằng chắc là sau này sẽ khác, t mà có chồng thì chồng t ngồi đâu t ngồi đấy, chồng t uống rượu thì t sẽ uống vang chứ không có cái kiểu kia. Lúc ra đồ ăn có hàng trăm món ăn khác nhau mà trong đấy cũng có hàng tỉ cái thành phần khác nhau mà cũng phải học để mà giới thiệu cho khách ( cái này thì mình chịu, mấy đứa bồi chính sao nó giỏi thế). Lúc người ta ăn thì kệ cứ ăn đi, mà thỉnh thoảng cứ phải kiểu hỏi là m ăn có ngon không có bị mặn hay nhạt các kiểu không, lúc dọn bàn cũng phải cười rồi hỏi han các kiểu. Mà mình thì chỉ biết nói mấy câu đơn giản, cứ nhìn mình là người ta sẽ nói chậm hơn rồi gọi đồ uống còn giải thích là nó có cái gì để mình hiểu mà còn làm. =))) Ngoài mấy người bồi có thể nói tiếng Đức thì tất cả người trong bếp toàn nói tiếng Ý, có một cô nói đc tiếng Anh với mình suốt ngày kể chuyện các thứ, nhưng mà Scheiße sao lúc mình trả lời cô nó lại thành tiếng Đức :(((((. Giờ người ta gọi mình ăn hay gọi mình uống bằng tiếng Ý là mình cũng hiểu rồi =))) tối nào cũng Hằng ơi, pizza không, pizza gì. Xong rồi làm cho mình thì lúc nào cũng nhiều phô mai với nhiều thịt. =))) Lúc nào mà có nhìn nhau một cái cũng phải nói m vẫn ổn chứ, khoẻ không các thứ. Ôi mệt quá. Nhưng mà như thế nó có động lực mà làm việc. Nhiều lúc có mệt mỏi nhưng mà cứ nghĩ đến mọi người vẫn đang vui vẻ vẫn đang làm việc mình lại phải cố gắng.
Tối nay đi làm mình đã uống một cốc Latte Machiato to đùng do mình pha hỏng. Nên giờ mới có khả năng thức để viết làm nhảm mấy dòng này. Thực ra có lúc mình nghĩ đi làm chỉ vì kiếm tiền thôi, mình đã nghĩ thế khi mấy ngày đầu đi làm bị cô đơn, vì người ta toàn nói chuyện bằng tiếng Ý mình không có hiểu, nhưng mà thế nó làm mình rất mệt mỏi, nhưng lúc nào mà nghĩ đi làm rất vui thì lại có rất nhiều động lực. Có những hôm ở nhà đang chán mà người ta gọi điện bảo Hằng ơi t cần m, qua giúp t nhé. Ôi mặc dù mình chỉ là chân lon ton nhưng mà nghe thấy thế cũng thấy là mình được trân trọng và vui vẻ đi làm việc. Ở chỗ làm thì chắc là nghe nhiều nhất mấy từ kiểu cảm ơn và không có gì. Bê đồ ra cho khách, mỗi lần đặt đồ xuống bàn là được nghe một lần cảm ơn. Hay không chỉ là, hằng ơi cho t cà phê => cảm ơn. Hằng ơi, lấy cho t cái cốc => cảm ơn. Hằng ơi, t cho t đi nhờ cái => cảm ơn. Và mình cũng quá mệt khi lúc nào cũng phải nói * bitte schön *( không có gì ) Bây giờ cũng muộn rồi, mình chỉ muốn có thể trèo lên luôn cái giường và nghỉ, cho phép mình lười một hôm, không tẩy trang, không bôi kem dưỡng da gì hết. Nhưng nghĩ đến cảnh về già da dẻ nhăn nheo chảy sệ, thì mình lại phải lết người đi làm mấy cái việc mệt mỏi này, mệt mỏi hơn cả việc pha cái cốc Latte hỏng.
Cuộc sống du học sinh thật muôn màu muôn vẻ đúng không các bạn? Còn chần chừ gì nữa, nước Đức đang chờ các bạn khám phá và trải nghiệm đó! Cố lên!
Cập nhật các thông tin mới nhất về các chương trình đào tạo tại Đức với Amec:
Lỗi: Không tìm thấy biểu mẫu liên hệ.
Công ty tư vấn du học và đào tạo Âu Mỹ (Amec)
Facebook: https://www.facebook.com/duhocduc360
Hoặc liên hệ Hotline:
- AMEC Hà Nội (024)39411 891 – 39411890 – 39411892 hoặc 0914 863 466
- AMEC Đà Nẵng (02)36 396 7776 hoặc 0916 082 128
- AMEC Hồ Chí Minh (028) 6261 1177 – 6261 1188 – 6261 1199 hoặc 0909 171 388